Tản văn
VẾT CẮT CỦA KÝ ỨC
27/12/2024
Tác giả: Trần Minh Cường
Sài Gòn, em biết không? Giờ đây khác lắm. Phố xá vẫn đông, dòng người vẫn vội, nhưng với anh, mọi thứ như phủ một màn sương mờ nhạt. Con đường xưa, nơi từng in dấu đôi chân chúng ta, giờ chỉ còn hàng cây im lặng. Những cơn gió vô tình thổi qua, như nhắc nhở anh về những ngày mình cùng nhau rong ruổi, tiếng cười trong trẻo hòa cùng tiếng động cơ xe cũ kỹ.
Chiếc xe ấy vẫn còn đây, lặng lẽ nằm trong góc sân, hoen rỉ theo thời gian. Anh vẫn thường ngồi lên yên xe, thả mình vào hồi ức. Nhớ cái ngày em ngồi phía sau, tay níu nhẹ lấy áo anh, rồi bật cười khi xe xóc nảy qua những ổ gà trên đường. Cả hai đã từng hồn nhiên như thế, không cần biết ngày mai sẽ ra sao. Nhưng giờ đây, chiếc xe cũ chỉ còn là bạn đồng hành của những chuyến đi đơn độc, chở theo anh và những ký ức chẳng bao giờ có thể quên.
Sài Gòn đông đúc, người người chen chúc. Nhưng với anh, lòng lại trống rỗng. Những ngõ nhỏ, những quán cóc ven đường từng là nơi chúng ta dừng chân, giờ trở thành ký ức đẹp mà đau. Anh nhớ cái ngày trời bất chợt mưa, mình trú vội dưới mái hiên của một căn nhà cũ, em vừa run vừa trách anh chẳng bao giờ xem thời tiết. Nhưng rồi, ánh mắt em lại sáng lên khi anh đưa cho em một chiếc bánh nóng hổi vừa mua vội từ người bán dạo. Niềm vui ngày ấy giản đơn đến lạ, vậy mà giờ chỉ còn là những lát cắt vụn vỡ của ký ức.
Nỗi đau đôi khi không chỉ là những mất mát lớn lao, mà còn là những khoảnh khắc nhỏ bé, khi ta nhận ra những điều quen thuộc giờ đây đã khác. Như chiếc chống xe vô tình cứa vào ngón chân cái, máu rỉ ra, đau nhói. Nhưng nỗi đau ấy vẫn dễ chịu hơn so với sự nhức nhối của trái tim, nơi từng lưu giữ hình bóng em.
Có lúc, anh tự hỏi, liệu những kỷ niệm buồn vui ngày cũ có bao giờ phai nhạt trong em như chúng vẫn in sâu trong anh? Em có nhớ những ngày mình cãi nhau chỉ vì những chuyện vụn vặt, rồi lại làm lành bằng một lời xin lỗi vụng về? Hay nhớ cái lần em khóc khi anh lỡ làm hỏng món quà sinh nhật em tặng? Những niềm vui, nỗi buồn ấy, giờ như một cuộn phim tua chậm trong anh, khiến anh vừa mỉm cười, vừa cay mắt.
Thời gian cứ trôi, Sài Gòn cứ đổi thay, nhưng với anh, những điều ấy mãi là một phần không thể thiếu. Một phần thuộc về em, thuộc về những ngày tháng mà anh chẳng thể quay lại, dù chỉ một lần.